Lễ Vọng Phục Sinh đêm nay là đỉnh cao
của phụng vụ Kitô giáo chúng ta, là đêm thánh thiêng, nơi ánh sáng xé toang
bóng tối, sự sống chiến thắng cái chết, và hy vọng trỗi dậy từ tàn tro thất
vọng. Đây là biến cố vượt thời gian – nơi Chúa Giêsu, Đấng đã bị đóng đinh, đã
chết nay sống lại cách vinh hiển, chiến thắng sự chết, sự dữ và tội lỗi.
Chiến thắng ấy không phải bằng quyền
lực của vũ khí hay vinh quang thế gian, nhưng bằng tình yêu hy sinh và quyền
năng của Thiên Chúa. Trong thinh lặng của mồ đá, nơi tưởng chừng như sự im lặng
cuối cùng đã khép lại mọi hy vọng, thì sự sống lại bừng lên như ánh bình minh
xé tan màn đêm. Đó là dấu chỉ vĩnh viễn rằng, sự chết không có tiếng nói cuối
cùng. Tội lỗi không còn là xiềng xích trói buộc con người nữa. Và sự dữ, dù có
vẻ thống trị một thời, cũng không thể ngăn cản tình yêu Thiên Chúa tỏ hiện và
chiến thắng.
Lễ Vọng Phục Sinh đêm nay, mở ra cho
chúng ta một chân trời mới – không phải cho những ai mạnh mẽ, mà cho những ai
tin tưởng. Không phải bằng sự hiểu biết con người, mà bằng ánh sáng của đức
tin. Trong đêm nay, mọi thứ trở nên mới: lửa được thắp lên, bài ca Exsultet
vang lên, và Lời Chúa được công bố chúng ta vừa nghe, như một dòng chảy của
lịch sử cứu độ – từ tạo dựng đến cứu chuộc.
Chiến thắng của Chúa Kitô không phải là
kết thúc, nhưng là khởi đầu – khởi đầu cho nhân loại một đời sống mới, một hy
vọng không hề bị dập tắt. Đó là đêm của ánh sáng, đêm của niềm vui, đêm mà sự
sống vĩnh cửu được trao ban.
Sự Phục Sinh không chỉ là một biến cố
của Đức Kitô, nhưng còn là lời mời gọi mỗi người chúng ta bước vào một đời sống
mới. Khi Chúa sống lại, Người không chỉ chiến thắng cái chết thể lý, mà còn mở
ra cho con người một con đường vượt qua chính sự chết tinh thần – tội lỗi, thất
vọng, và khổ đau.
Phục Sinh là cơ hội cho con người làm
lại đời sống của mình, là ánh sáng chiếu soi trong những đêm tối cuộc đời. Giữa
những thất bại, bấp bênh, hay tổn thương, Phục Sinh khơi lên một niềm hy vọng
mới: không có bóng tối nào kéo dài mãi, và không có vết thương nào không thể
chữa lành. Khi con người quay lưng với tội lỗi, buông bỏ những điều cũ kỹ sai
trái trói buộc mình, thì cũng là lúc họ bước vào hành trình đổi mới – không
bằng sức riêng, nhưng nhờ ân sủng của Đấng Phục Sinh.
Hướng đi mới ấy đòi hỏi chúng ta phải can
đảm, bởi nó không dễ dàng. Nhưng chính trong những bước đi nhỏ bé, âm thầm mỗi
ngày – từ bỏ chính mình, chọn điều thiện, sống cho tha nhân – sự sống mới dần dần
lớn lên. Và như thế, Phục Sinh không chỉ là một mầu nhiệm được mừng kính, mà còn
là một thực tại được sống trong từng nhịp thở của niềm tin nơi tâm hồn con
người.
Sự Phục Sinh mang đến một ánh sáng hy
vọng đặc biệt cho những ai đang trải qua thất bại, mất phương hướng trong cuộc
sống. Khi mọi thứ dường như sụp đổ, khi những kế hoạch không thành, và lòng
người trống rỗng vì không tìm được lối đi, thì biến cố Phục Sinh nhắc nhở chúng
ta rằng: đừng đánh mất niềm hy vọng. Vì trong bóng tối của mồ đá, sự sống vẫn
âm thầm lớn lên và chờ ngày bừng sáng dậy.
Phục Sinh không xoá bỏ khó khăn, nhưng
mời gọi con người nhìn chúng với đôi mắt đức tin và trái tim kiên vững vào tình
yêu Thiên Chúa. Sự phục sinh nơi tâm hồn bắt đầu từ việc chấp nhận giới hạn,
khiêm tốn nhìn lại mình, và can đảm làm lại từ đầu. Không cần những bước đi lớn
lao, chỉ cần mỗi ngày một lựa chọn đúng đắn, một hành động tử tế, một hy vọng
nhỏ được nuôi dưỡng, một ý thức được khơi lên, vẫn có thể nở hoa trong một đời
sống mới.
Khi con người chao đảo không biết bám
vào đâu thì Chúa Giêsu Phục Sinh mời gọi hãy tin vào Ngài – Đấng có thể biến
điều tưởng chừng như kết thúc thành khởi đầu mới. Chính trong những khoảnh khắc
thất vọng ấy, sự sống mới có thể được khai sinh, nếu con người mở lòng đón nhận
và bước đi trong ánh sáng của Thiên Chúa.
Sự Phục Sinh có thể được sống cách cụ
thể và sâu xa nhất trong chính đời sống gia đình – nơi tình yêu, hy sinh và tha
thứ gặp nhau mỗi ngày. Gia đình không tránh khỏi những hiểu lầm, xung đột, hay
tổn thương, nhưng chính trong những giới hạn đó, mầu nhiệm Phục Sinh được mời
gọi hiện diện: bằng lòng tha thứ, bằng sự bắt đầu lại, và bằng tình yêu luôn
biết hy vọng.
Người cha, người mẹ có thể sống Phục
Sinh khi họ kiên nhẫn, tha thứ và tiếp tục yêu thương, lo lắng nuôi dưỡng và
giáo dục dù con cái có sai lầm hay phản bội kỳ vọng. Ngược lại, con cái sống
mầu nhiệm này khi biết trân trọng, hiếu thảo và cảm thông với những hy sinh
thầm lặng của cha mẹ. Những hành động nhỏ như một lời xin lỗi, một sự nhường
nhịn, một ý thức làm hòa cũng có thể trở thành “ánh sáng Phục Sinh” thắp lên
giữa những căng thẳng, thất vọng ngay trong chính gia đình của mình.
Hướng đi mới của sự Phục Sinh trong gia
đình là bước ra khỏi sự ích kỷ, cứng lòng và thành kiến, để chọn lấy tình yêu,
sự hiệp nhất và lòng cảm thông. Đời sống vợ chồng được mời gọi bước
qua những tổn thương, bất đồng, và mỏi mệt, để làm mới lại tình yêu hôn nhân mỗi
ngày. Vợ chồng sống mầu nhiệm này khi biết tha thứ chân thành, lắng nghe trong
yêu thương, và kiên trì đồng hành dù cuộc sống có lúc thăng trầm. Nhờ
đó, gia đình không chỉ là tổ ấm, mà còn là nơi sự sống mới không ngừng được
sinh ra và lớn lên.
Lạy Chúa Giêsu Phục Sinh, trong ánh sáng vinh hiển của sự sống lại, xin cho con biết can đảm bước ra khỏi bóng tối tội lỗi, thất vọng và ích kỷ. Xin đổi mới tâm hồn con mỗi ngày để con biết sống yêu thương, tha thứ và hy vọng giữa những thử thách của cuộc đời. Xin cho con luôn nhận ra sự hiện diện của Chúa trong xã hội, trong gia đình, nơi những hy sinh thầm lặng và tình yêu chân thành. Xin dẫn con đi trong ánh sáng Phục Sinh, đến sự sống viên mãn với Chúa muôn đời. Amen.