Câu chuyện về Tôma – người tông đồ đòi
hỏi bằng chứng – cho ta một suy tư về mối tương quan giữa cái lý và cái tình
trong hành trình đức tin. Khi các môn đệ nói với Tôma rằng họ đã thấy Chúa, ông
không tin ngay. Ông đòi hỏi phải thấy tận mắt dấu đinh, phải thọc tay vào cạnh
sườn Chúa. Đây là phản ứng dựa trên lý trí – cái lý – muốn kiểm chứng điều vượt
quá kinh nghiệm thông thường. Với cái nhìn con người, đó là điều hợp lý.
Tuy nhiên, Tôma đã không để ý đến cái
tình – lời chứng đầy chân thành và xúc động của anh em mình. Những tông đồ khác
không dùng lý lẽ để thuyết phục, họ chỉ chia sẻ trải nghiệm thiêng liêng của
việc gặp Đấng Phục Sinh, một niềm vui bừng sáng trong tâm hồn. Lời họ không chỉ
là thông báo, mà còn là lời mời gọi tin tưởng, dựa trên tình nghĩa anh em, dựa
trên tình yêu đối với Thầy.
Chúa Giêsu không trách Tôma vì dùng lý
trí, nhưng Người mời ông bước xa hơn: “Hãy đặt tay vào đây.” Và rồi Người đưa
ra một lời khẳng định vượt cả lý trí lẫn cảm xúc: “Phúc thay những người không
thấy mà tin.” Đó là lời tôn vinh lòng yêu mến – một tình yêu đủ sâu để tin mà
không cần thấy. Đức tin đích thực không loại bỏ lý trí hay cảm xúc, nhưng cần
tình yêu để vững bền và lớn mạnh.
Với người Kitô hữu hôm nay, hình ảnh
Tôma là chính chúng ta – những người dễ hoài nghi, thường tìm kiếm dấu chỉ rõ
ràng. Nhưng nhiều khi, chính những lời chứng đơn sơ, những nghĩa cử yêu thương
trong cộng đoàn, những hy sinh âm thầm lại là điều nuôi dưỡng đức tin. Nếu
không có lòng yêu mến, đức tin dễ lung lay giữa nghi nan. Nhưng nếu có tình
yêu, đức tin vẫn đứng vững: không thấy mà vẫn tin, không chạm mà vẫn cảm nhận
được Chúa đang sống giữa đời thường.
Lạy Chúa
Giêsu Phục Sinh, xin ban cho con một đức tin được nuôi dưỡng bằng tình yêu mến,
biết tin tưởng dù không thấy, biết lắng nghe và đón nhận chứng từ sống động từ
cộng đoàn. Xin giúp con vượt qua hoài nghi của lý trí, để luôn cảm nhận được sự
hiện diện sống động của Chúa trong cuộc đời con. Amen.