Chuyện
kể rằng: Ngày xưa có hai người hàng xóm ganh ghét nhau. Mỗi người đều mang lòng
ganh ghét nặng hơn thân thể họ. Họ luôn kình cãi, ẩu đả lẫn nhau. Người này
luôn mong người kia chết. Người kia luôn mong cho người này gặp hoạn nạn.
Có thế, họ mới hả dạ, mới vừa lòng, mới ăn ngon, ngủ kỹ, mới thấy hạnh phúc
cuộc đời.
Vào một
hôm nọ họ sỉ vả nhau thậm tệ, dẫn đến ẩu đả nhau rất dữ. Thình lình một Quái
Nhân không biết từ đâu xuất hiện, đứng chặn giữa hai người. Quái Nhân lưng gù
như lạc đà, cổ thòng xuống sát đất, buộc cái đầu phải ngước lên để khỏi va
xuống mặt đường. Mình mẩy Quái Nhân mụn nhọt hôi thúi, gớm ghiếc. Tóm lại, Quái
Nhân trông khiếp đảm lắm.
Quái
Nhân liền hét oang oang: “Hai gã chó chết kia. Lập tức ngừng đánh nhau. Ta là
Quỷ Vương, không phải người thường. Ta cho chúng bay mỗi đứa một điều ước với
điều kiện như sau: Điều ước ấy sẽ ứng cho mình và cùng lúc ứng gấp đôi cho
người kia. Mau lên, suy nghĩ nhanh và ước lẹ lên. Ta không có thì
giờ”.
Vì ganh
ghét nhau và đang đánh nhau, lập tức gã láng giềng thứ nhất ước: “Xin Quỷ Vương
cho tôi đui một con mắt”. Thế là điều ước được thỏa mãn. Gã này liền đui một
con. Và gã kia đui cả hai con.
Gã kia
tức quá, liền ước trả đũa: “Xin Quỷ Vương cho tôi gãy một cẳng”. Lập tức gã ta
gãy một cẳng. Và gã kia gãy luôn hai cẳng.
Kết quả: Gã này bị đui một mắt và gãy hai cẳng. Gã nọ bị đui hai mắt và gãy một cẳng.
Kết quả: Gã này bị đui một mắt và gãy hai cẳng. Gã nọ bị đui hai mắt và gãy một cẳng.
Trước
khi biến mất, Quái Nhân dặn rằng: “Những khiếm khuyết của cơ thể, chúng bay có
thể tháo ra cho mượn lẫn nhau mà xài”.
Khi
Quái Nhân đi rồi, gã mù hai mắt nói: “Anh cho tôi mượn một con mắt đi”. Gã kia
trả lời: “Không được. Anh cho tôi mượn một cẳng trước, tôi sẽ cho anh mượn con
mắt”. Họ nghi kỵ lẫn nhau, không ai dám cho mượn trước. Cuối cùng họ thống nhất
trao đổi cùng lúc. Gã này mượn được con mắt gã kia, liền quăng mạnh con mắt mượn
xuống mặt đường bể tan. Gã kia mượn được cái cẳng gã này, liền đập cái cẳng
mượn vào gốc cây gãy vụn.
Kết quả
cuối cùng như sau: Cả hai gã láng giềng đều mù hai mắt và gãy hai cẳng. Cuộc
sống của họ rất tang thương.
Các con
thân mến!
Trái
nghịch với lòng tốt mà ba đã có dịp kể và phân tích cùng các con, đó là lòng
ganh tị, ganh ghét. Lòng ghét quả thật tồi tệ. Con người mang lòng ganh ghét
vào người là mang cả một địa ngục chất chứa bao khổ đau. Ghen tị là cảm giác
tức tối với người khác vì những gì họ có hơn mình như tài sản, sự hiểu biết, sự
thịnh vượng, lợi thế, hạnh phúc, ..v.v.
Ghen tị là những bất toàn, không bình an, tự phụ, cáu giận, sự lười biếng, lòng tham, thói phàm ăn và dục vọng mà mỗi người chúng ta cần kiểm soát và phải tránh. Khi không để cho sự ghen tị kiểm soát thì chúng ta có thể sống hạnh phúc hơn và làm vui lòng mọi người.
Ghen tị là những bất toàn, không bình an, tự phụ, cáu giận, sự lười biếng, lòng tham, thói phàm ăn và dục vọng mà mỗi người chúng ta cần kiểm soát và phải tránh. Khi không để cho sự ghen tị kiểm soát thì chúng ta có thể sống hạnh phúc hơn và làm vui lòng mọi người.
Đừng
ghen tị, để cuộc sống đẹp hơn! Bởi vì ghen tị là một cảm xúc có thể dày vò con
người với những giận dữ, thù ghét. Và nếu như bạn không thể hiểu được những nguyên
nhân đằng sau lòng ghen tị của mình, bạn sẽ không bao giờ có được một cuộc sống
hạnh phúc và hài lòng về cuộc sống mà đâm ra chán nản, than thân trách phận và
trách luôn cả ông trời.
Nhà văn
Balzac từng nói: “Người có tính ghen tị đau khổ hơn bất cứ một người bất hạnh
nào, bởi hạnh phúc của người khác cộng với sự bất hạnh của mình làm cho ta đau
khổ gấp nhiều lần”.
Những
người bị hành hạ bởi tính đố kỵ đều ảnh hưởng xấu đến cuộc sống. Nó không chỉ
thúc đẩy con người thực hiện các hành vi dại dột, mà còn gặm nhấm sức khỏe của
người đó. Tinh thần và thể chất của bản thân người có tính ghen tị bị tổn hại,
bị chìm ngập trong các cảm xúc tiêu cực: buồn bực, lo lắng, căm ghét, cảm giác
tự ti khiến bạn mệt mõi cả thể xác lẫn tinh thần. Sự ganh ghét, đố kỵ phá hoại
mối quan hệ giữa người với người. Vì ganh ghét, đố kỵ mà hòa khí bị rạn
nứt, đổ vỡ, sức mạnh đoàn kết và sự hợp tác của tập thể bị tổn thương. Lòng
ganh ghét, đố kỵ còn cản trở con người phát triển tài năng, nội bộ lủng củng,
mất đoàn kết, mọi người không sao sống thân thiện, hòa giải, thoải mái, chân
tình với nhau, nhân tài sẽ không có môi trường thuận lợi để phát huy tác dụng.
Trong
Sáng Thế Ký, chuyện Cain và Abel là một trường hợp điển hình. Một ngày
kia hai anh em dâng lễ vật cho Chúa. Cain làm ruộng, lấy thổ sản dâng cho Ðức
Chúa Trời. Abel chăn chiên, dâng một chiên con làm sinh tế cho
Chúa. Ðức Chúa Trời nhậm lễ vật của Abel mà không nhậm của Cain, vì thế
Cain rất giận gằm mặt xuống. Nhìn thấy thái độ đó, Ðức Chúa Trời
hỏi Cain: “Sao ngươi giận và sao ngươi gằm mặt xuống? Nếu ngươi làm lành
sao không ngước mặt lên? Còn nếu không làm lành thì tội lỗi rình đợi
trước cửa, thèm ngươi lắm; nhưng ngươi phải quản trị nó.” Con quái vật ganh tị
trong Cain vùng đứng lên và Chúa bảo Cain phải chế ngự nó. Nhưng rất tiếc
Cain đã thất bại không chế ngự nổi và khi hai anh em đang ở ngoài cánh
đồng thì Cain bất thần xông đến giết em.
Abel đã
làm gì xúc phạm Cain? Hiển nhiên, hành động hung ác của Cain chỉ là vì ganh tị.
Vua
Saul ganh tị với David, một thuộc hạ trẻ tuổi, chỉ vì một câu hát đón mừng đoàn
quân chiến thắng trở về. Kinh Thánh ký thuật như sau: “Khi David đã giết
được người Phi-li-tin trở về cùng đạo binh, thì các người nữ ở các thành
Y-sơ-ra-ên đi ra đón Saul, hát múa, đánh trống cơm, gõ nhịp và reo tiếng vui
mừng. Những người múa đối đáp nhau rằng: Saul giết hàng ngàn, còn David
giết hàng vạn! Saul lấy làm giận lắm, và các lời này không đẹp lòng
người. Người nói: Người ta cho David hàng vạn còn ta hàng ngàn, chỉ còn
thiếu cho nó ngôi nước mà thôi! Kể từ ngày ấy, Saul thường ngó Ðavít cách
giận” (I Samuel 18:6-9).
David
đã làm chi nên tội mà vua Saul muốn giết David?
Trong
Tân Ước, Các nhà thông thái và phe Pha-ri-siêu không thể chịu nổi khi thấy quần
chúng khắp nơi ùn ùn theo Chúa Giê-su, nghe Chúa giảng, tôn Chúa là tiên tri
rồi tin Chúa là Ðấng Cứu Thế. Và hơn thế nữa, khi dân chúng so sánh lời
dạy và nhân cách Chúa với nhà cầm quyền Do Thái thì thấy thành phần mũ cao áo
dài trong xã hội này chỉ là những chiếc thùng rỗng tuếch. Giới lãnh đạo
Do Thái không thể chịu nổi khi thấy ảnh hưởng của họ bị giảm dần trong khi danh
tiếng Chúa Giê-su ngày càng dâng cao. Chính lòng ganh tị đã khiến họ
không còn nghĩ đến liêm sỉ hay niềm kiêu hãnh quốc gia khi mượn tay một tổng
trấn ngoại bang của một đế quốc đang thống trị dân tộc giết Chúa Giê-xu.
Chúa
Giêsu làm chi nên tội mà họ phải giết Chúa?
Các con
thân mến !
Lòng đố
kỵ là do ghen. Ghen thường đi liền với ghét. Đó là một trạng thái tâm lý của
con người phản ánh những suy nghĩ tiêu cực được biểu hiện bằng cảm giác bất an,
sợ hãi, lo lắng về một sự mất mát hoặc thua kém nào đó. Lòng đố tỵ có sức công
phá cực mạnh, làm xói mòn mọi mối quan hệ. Người ganh tỵ luôn cảm thấy ghen
ghét tất cả với những ai xinh đẹp hơn, giỏi giang hơn, tài ba hơn, hạnh phúc
hơn, giàu có hơn, được người khác quý mến hơn,… Vì thế họ luôn bất an, cảm thấy
khổ sở vì xung quanh có những người hơn họ, về phương diện này hoặc phương diện
nọ. Họ luôn muốn mình hơn người khác không bằng cách tự vươn lên mà chỉ tìm
cách “đè bẹp” người khác, sẵn sàng dùng thủ đoạn để kéo người khác xuống, lòng
họ chứa đầy những ý đồ đen tối, có dịp là họ buông lời gièm pha, không ngần
ngại “ngậm máu phun người”
Chính
vì thế mà xin cho sự bình an yêu thương, vui mừng, nhịn nhục, nhân từ, hiền
lành, trung tín, mềm mại, tiết độ (Ga-la-ti 5:22) giúp cho các con không còn có
sự đố kỵ hay ghen ghét khi nhìn người hay nhìn việc. Mến chúc các con luôn tập
sống trong khiêm nhường và mở rộng lòng ra với thế nhân. Hãy biết quan tâm đến
những người bất hạnh hơn mình, luôn ý thức được giá trị của bản thân cùng với
những gì mình đang có, thưởng thức cuộc sống của mình và nhớ là tuyệt đối không
bao giờ so sánh một cách vô lý với người khác.
Thương các con
Orange ngày 25 tháng 9, năm 2014
Ngoan-Thùy Dương
-St-